Cô giáo Lê Thị Thơ cùng các học sinh trong buổi Lễ trưởng thành
Kính thưa quý vị đại biểu!
Kính thưa quý phụ huynh!
Thưa các thầy cô giáo, cùng toàn thể các em học sinh yêu quý!
Hôm nay, tôi vinh dự được đại diện cho tập thể giáo viên trong nhà trường có đôi lời gửi gắm tới học sinh khối 12, năm học 2016 -2017, trước lúc các em ra trường. Từ giờ phút này, tôi xin phép được dành toàn bộ bài phát biểu của mình để trò chuyện riêng với các em!
99 thân mến! Cho tôi gọi các em đều thương yêu như thế. Bởi vì, chỉ còn vài chục phút nữa thôi, khi buổi lễ này kết thúc, sân trường, hành lang, ghế đá, hàng cây … tất cả mọi thứ ở nơi đây sẽ vắng bóng các em. Và chỉ mai kia thôi, khi tôi lên lớp, vẫn bài học ấy, lớp học này, nhưng những ánh mắt nhìn lên tôi sẽ không còn là ánh mắt của các em nữa! Tôi sẽ nhớ lắm, từng gương mặt thân quen, từng giọng nói, tiếng cười của các em đã quá đỗi thân thuộc! Chỉ vài chục phút nữa thôi, đối với ngôi trường này mà nói, các em sẽ trở thành CỐ NHÂN. Hai chữ CỐ NHÂN nghe thật bùi ngùi, xa cách, nhưng em ạ, đó là sự thật!
Thế mới biết chia tay thật khác nghiệt. Và thời gian còn khắc nghệt hơn nhiều! Thời gian sẽ xóa nhòa đi những kỷ niệm mặc cho ta có cố gắng níu giữ thế nào!
Các em yêu quý! Trưởng thành là một việc thật khó khăn. Ai trưởng thành lên được đều phải trải qua rất nhiều tổn thương, ở chỗ này hay chỗ khác, đâu đó trong tâm hồn. Thế nên, đầu tiên, cho phép tôi được gửi đến các em lời CẢM ƠN TRÂN QUÝ nhất! Cảm ơn em – những học trò dũng cảm! Cảm ơn vì trong suốt 3 năm qua, các em đã cố gắng để trưởng thành dù có không ít lần gặp khó khăn, vấp váp. Cảm ơn vì em đã thành em của hôm nay, đứng thẳng thắn, tự hào trong buổi lễ vinh quang, trọng đại này.
Em nhỏ bé ơi, bước ra khỏi cổng trường này, trước mắt em là một thanh xuân rộng lớn. Đời người là một cuốn sách mà thành xuân là chương ẩn chứa thật nhiều câu hỏi. Rồi đây em – bằng tâm hồn non xanh, trẻ dại của người 18 tuổi, chẳng còn cách nào khác, là phải tự mình đi tìm câu trả lời. Trong hành trình tìm kiếm rất gian nan ấy, tôi đã gặp những người thành công, tôi đã gặp những người thất bại, và gặp cả những người vì mệt mỏi mà phải bỏ cuộc giữa chừng… Tôi thật lòng mong rằng: 99 của tôi - những học trò yêu của mái trường này, bằng những gì đã học được, các em sẽ đều đến đích bình yên.
Nhìn các em hôm nay, tôi như thấy lại tôi của 14 năm về trước. Trước phút chia tay, giữa sân trường ngợp nắng và nao nức tiếng ve, thầy cô tôi cũng dặn dò tôi thật nhiều điều. Trong những điều ấy, có một điều tôi đã luôn giữ ở trong đầu; có một điều tôi đã luôn giữ ở trong tim để có thể vững vàng ngay cả lúc cuộc đời mình nhiều bão giông nhất. Hôm nay, tôi cũng chỉ xin chia sẻ với các em hai điều ấy để cầu mong rồi sớm mai kia, giữa dòng đời nhiều sóng gió, em tôi cũng sẽ luôn được vững vàng, an nhiên như thế!
- Thứ nhất, đừng bao giờ quên rằng, trong cuộc đời chúng ta, cho đến cuối cùng, người có thể dựa dẫm vào, không ai khác lại chỉ có thể là BẢN THÂN MÌNH. Lúc thầy tôi nói thế, tôi đã không tin. Chúng ta còn bố mẹ - hai người với tình yêu cao như trời, rộng như biển ấy luôn có thể giúp ta mỗi lúc ta cần. Tôi đã từng tạm tin như thế, bởi vì bản thân tôi khi có con rồi, tôi cũng đã nguyện làm bầu trời, làm biển cả cho các con tôi, cũng giống như bố mẹ các em, họ nguyện làm bầu trời, làm biển cả cho cuộc đời các em vậy. Bố mẹ có thể làm bất cứ điều gì cho con cái. Tôi vẫn tạm tin là thế đến hai tuần trước, khi con tôi bị ngã xe. Tôi đã không thể làm gì thay cho con tôi, lúc con bé run rẩy trên đường tới bệnh viện! Tôi không thể làm gì thay cho con, khi người ta đổ cồn sát khuẩn bỏng rát vào vết thương vẫn còn đang chảy máu của nó. Tôi thực sự cũng không làm được gì thay con bé, bác sĩ khâu những mũi khâu lạnh lùng trên da thịt nó. Đến cuối cùng thì vẫn là tự con phải sợ hãi, tự con chịu đau đớn, và rồi tự con phải cam đảm mà tìm cách vượt qua! Tôi thấm thía một điều rằng: Trong một vài thời khắc nào đó, có một số việc, không ai có thể làm thay ai được. Vậy nên em thân yêu, trong đường đời sau này, dù rất khó, nhưng xin em đừng bao giờ cho phép bản thân được ngừng CỐ GẮNG. Phải luôn mạnh mẽ mà đi về phía trước. Có thể lãng quên nhiều thứ nhưng đây là điều tôi mong em luôn phải nhớ ở trong đầu!
- Thứ hai, tôi xin kể với em điều tôi đã cất giữ ở trong tim. Tôi đã từng ghét cô giáo dạy tiếng Anh cấp 3 của tôi. Ngày ấy, Tôi - đứa học trò nghèo đắn đo mãi mới dám xin cô cho học thêm miễn phí. Thế mà cô tôi từ chối. Cô chỉ cho tôi theo học với điều kiện tôi phải thay cô chép tài liệu cho mỗi buổi học thêm. (Thời đó vi tính chưa sẵn như bây giờ. Các giáo viên thường phải chép tay tài liệu rồi mang đi photo.) Để được đi học, tôi đã chấp nhận chép thay cô mà lòng đầy tủi hờn. Tôi không hiểu sao cô- một giáo viên sống trong đầy đủ, giàu có lại thực dụng và tính toán như thế ngay cả đối với một học trò nghèo! Tôi cũng oán ghét cô cũng từ giây phút ấy. Nhưng rồi em biết không, buổi học cuối cùng, cô đã tìm tôi trước. Cô đã đặt tay lên vai tôi mà nói: “Có thể con ghét ta. Nhưng con biết không, chép đề là cách học nhanh nhất và đó là lý do ta bắt con làm thế.” Cô chỉ nói bấy nhiêu mà làm mọi hờn oán trong tôi tan đi hết. Thì ra trước thầy cô, chúng ta luôn thật nhỏ bé, hẹp hòi và nông cạn.
Các em chắc cũng có lúc như tôi - rất oán hận trường học. Nhưng em thân mến ơi! rồi sau này, sẽ có lúc như tôi. Em sẽ nhận ra rằng: Trường học rất nhân hậu còn trường đời lại thật nghiệt ngã. Trường học luôn tỏ vẻ hà khắc nhưng lại rất bao dung và đến cuối cùng em sẽ luôn được tha thứ. Trường đời có vẻ dễ dãi nhưng hiếm khi cho ta mắc lại hai lần cùng một sai lầm. Hôm nay em đi học muộn, trường học sẽ bắt em đứng ngoài một tiết. Nhưng ngày mai kia, khi ra trường đời, trễ giờ một lần có thể làm em mất đi cả cơ hội quý giá. Và em ơi hãy nhớ: thầy cô của chúng ta, dù làm gì thì mục đích cuối cùng vẫn là muốn - cho - ta - những - điều - tốt - đẹp. Vậy nên, 3 năm qua, những gì vui ở ngôi trường này xin em hãy mang theo, những gì buồn ở ngôi trường này, tôi xin em cũng hãy cứ mang theo, để một mai đây, khi đủ trưởng thành, ta sẽ thấy những điều cũ kỹ ấy vẫn dạy cho ta rất nhiều bài học mới mẻ. Đến lúc ấy, biết đâu em có thể mỉm cười vì cả những điều ngày xưa đã làm em bật khóc!
99 thương mến ơi! Chia xa rồi. Nhưng chúng tôi vẫn luôn ở đây, tất bật phấn, bảng, sách, vở, … Những công việc mà người đời bảo là cao quý, kỳ thực chỉ giản dị thế thôi! Chúng tôi vẫn luôn bận rộn tưởng không có lúc nào để ngơi nghỉ.
99 thương mến ơi! Chia xa rồi! Nhưng một sớm nào đó, nếu có đi ngang qua ngôi trường cũ, mời em cứ ghé vào. Hay một lúc nào đó, mệt mỏi giữa những xô bồ, vội vã, bon chen, tôi cũng mời em ghé vào. Ngôi trường này và cả chúng tôi, vẫn luôn ở đây, luôn sẵn có một khoảng trời rợp mát với những bình yên để dành riêng đón em về!
99 thương mến ơi! Chia xa rồi ! Lời cuối cùng tôi muốn gửi đến em vẫn là lời CẢM ƠN TRÂN QUÝ nhất! Cảm ơn các em đã đến đây, đã dành 3 năm đẹp nhất trong thanh xuân của một đời người để lớn lên, bên cạnh chúng tôi, dưới mái trường giản dị này, thay vì đến với bất cứ một ngôi trường nào khác!
99 thương mến ơi! Chia xa rồi! Ta chia tay nhau trong một ngày mưa, nhưng tôi hẹn em một ngày về đầy nắng và lúc ấy, tôi mong được thấy em vẫn luôn xanh tươi như lá trong sân trường hôm nay, ở chính khoảnh khắc này!
Cuối cùng, tôi xin cảm ơn các vị đại biểu lắng nghe!
Chúc quý vị, quý thấy cô và các em thành công, bình an và hạnh phúc!