Ôn thi Đại học là những tháng ngày mở mắt ra là nghĩ đến văn chương, đêm nằm lại mơ thấy Xuân Diệu đang thì thầm bên tai "Tôi muốn tắt nắng đi/ cho màu đừng nhạt mất", tối gấp sách lại trằn trọc xem hôm nay đã làm được mấy đề Tiếng anh, ngồi ăn cơm cũng vẩn vơ suy nghĩ về bài hóa giải mãi không ra. Đó là những tháng ngày tài liệu chất thành đống trên bàn học không nỡ dọn, mà cũng chẳng biết bắt đầu dọn từ đâu. Là những đêm nằm Facetime với bạn bè, không phải để tâm sự về bộ phim có anh đẹp trai này, hay bài hát có cô xinh gái nọ, mà để nói cho nhau nghe về Tràng, về Thị, về cách tính đường vuông góc hay cách giải phương trình nhanh nhất.
Ôn thi Đại học là những tháng ngày bạn bè nhắc nhở nhau cùng tiến bộ, gọi nhau cùng đi học. Là những lời hứa hẹn sẽ cố gắng để vào chung trường với crush. Là những trưa hè nóng hầm hập 40 độ vẫn miệt mài ngồi làm đề, chữa đề cùng bạn thân.
Vất vả là vậy, nhưng đây vẫn là quãng thời gian đáng nhớ nhất của cuộc đời. Bởi lẽ, lúc này chúng ta như đang bước nửa chân qua cánh cửa mang tên trưởng thành, chúng ta bắt đầu nhận ra thành công không tự nhiên mà có, mà nó là kết quả của sự nỗ lực hết mình, và rằng hiện tại phải chăm chỉ thì mới đạt được mục tiêu của tương lai.
Và trong những ngày tháng vất vả như vậy, ta mới nhìn thấy rõ hơn sự quan tâm lo lắng của người thân dành cho mình. Rằng chúng ta thức đến mấy giờ để học bài thì bố mẹ cũng thức đến giờ đó vì lo lắng, ta sốt sắng tìm kiếm ngành học yêu thích thì bố mẹ cũng hàng ngày tra cứu thông tin tuyển sinh của từng trường, lòng dạ cũng như lửa đốt khi nghĩ đến kì thi của con cái.
Sau này, khi nhìn lại quãng thời gian rực rỡ ấy, chúng ta mới thấy chính mình đã nhiệt huyết, máu lửa đến thế nào, đã nỗ lực và cố gắng hết mình trong sự bao bọc của gia đình, và sự sát cánh của thầy cô ra sao. Để rồi, khi đối diện với những cánh cửa "khủng hoảng" khác của cuộc đời như học đại học, làm luận án, tìm việc làm…mới thấy ôn thi đại học vất vả thì vất vả đấy, những vẫn còn vui vẻ và hạnh phúc lắm, lại muốn được quay lại những ngày ấy dù chỉ một chút thôi.
Nếu một ngày phải nhìn lại cuốn sách cuộc đời của chính mình, chắc hẳn chương "Ôn thi Đại học" sẽ là phần để lại nhiều xúc cảm nhất. Đó là sự pha trộn của cảm xúc hăng say, háo hức pha lẫn với sự lo lắng, rụt rè khi phải chuẩn bị quyết định tương lai. Nó cũng là xúc cảm của sự vương vấn, bồi hồi khi sắp phải chia tay thời học sinh, xa rời vòng tay che chở của thầy cô, xa rời những trò quậy phá của bạn bè.
Chính những cảm xúc và sự nỗ lực ấy sẽ viết nên chương truyện đẹp nhất của cuộc đời con người. Vì vậy, đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, hãy coi đây là quãng thời gian để thử thách bản thân trước khi trở thành "người lớn", hãy tận hưởng những xúc cảm của mình một cách thật tự nhiên và nỗ lực hết sức của mình để không phải nuối tiếc các sĩ tử nhé.