Nếu ngày nào bạn cũng ra rả điệp khúc: " Trẻ con chúng mày thời nay sướng, thời xưa của bố mẹ khổ lắm" với con cái của mình thì làm ơn nghĩ lại đi. Thời xa xưa thiếu thốn thật, nhưng chưa chắc trẻ con thời xưa đã khổ bằng đám trẻ thời nay đâu.
Thời xưa, tối đến là đám trẻ chạy như giặc ra đường. Một góc chơi đồ (một trò đuổi bắt), một góc chơi trốn tìm, góc khác thì ô ăn quan, banh đũa, nhảy dây, song phi… Đường xá thời đó tối đến là vắng hoe, dựng gạch đá bóng giữa đường thi thoảng lắm mới có chiếc xe chạy qua.
Chơi xong, về tới nhà là đứa nào đứa nấy mồ hôi mồ kê toát rã, mệt nhưng vui. Sau này lớn lên, chính những trò chơi tuổi thơ lại là chất keo gắn kết những đứa trẻ năm xưa mỗi khi chúng có dịp gặp lại nhau.
Ô ăn quan - trò chơi "huyền thoại" một thời.
Hơn thế nữa, trẻ con thời xưa chơi toàn môn vận động nên sức khỏe đứa nào cũng tốt. Có dính tí mưa, tí gió máy, thậm chí đá bóng sứt chân, dẫm phải mảnh thủy tinh thì cũng vài ngày là liền.
Trẻ con thời nay tối đến là ngồi chết dí trong nhà, nếu không phải è cổ học hết môn trên lớp tới môn phụ đạo, thì cũng cắm mặt vào Iphone, Ipad chơi điện tử hoặc xem hoạt hình.
Hàng xóm láng giềng ít giao lưu, trẻ con chỉ biết duy nhất bố mẹ hoặc cùng lắm thì họ hàng, bạn cùng lớp. Lớn lên, những ký ức tuổi thơ của chúng sẽ là gì đây?
Thi thoảng bố mẹ cho ra công viên chơi, lỡ gặp hôm trái gió trở giời thì y rằng mũi họng lại tậm tịt. Nhẹ thì sổ mũi, viêm họng, nặng thậm chí còn viêm phổi.
Sức đề kháng của trẻ con thời nay kém rất xa so với trẻ con thời xưa một phần vì chúng ít vận động, phần vì các đô thị lớn đều ô nhiễm nặng.
Thời nay, cả thế giới của trẻ thu nhỏ vừa bằng cái Ipad.
Trẻ con thời xưa chạy đâu cũng có chỗ chơi. Đường phố bình yên, bố mẹ có thả con ra đường chơi cả tối cũng chẳng cần lo lắng nhiều. Trẻ con thời nay biết chơi ở đâu?
Công viên thì xa, lắm tệ nạn. Đường xá thì xe cộ chạy suốt ngày, vỉa hè bị chiếm dụng, ra đường ngay ngáy lo bị bắt cóc. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ chui vào trung tâm thương mại, đi một vòng ăn cái xúc xích, ngắm ít quần áo, chơi game rồi về.
Trẻ con thời nay tí tuổi đầu mà cái gì cũng biết. Iphone của mẹ, Ipad của bố mở nhoay nhoáy, tự tìm vào Youtube, tự tìm phim ngồi xem vài tiếng.
Trẻ con thời xưa ngố đặc. Đầu phố có ông mua được cái tivi màu, cả lũ kéo đến xem Tôn Ngộ Không. Ông già rồi nên đi ngủ sớm, dặn lũ trẻ xem xong thì tắt tivi hộ ông. Cả lũ ngố tàu xem xong không biết tắt thế nào, cứ ngồi đực ở đó đến khuya bố mẹ sang gọi mới về.
Ngày ấy, già trẻ lớn bé xem chung chiếc TV là chuyện... bình thường.
Nhưng trẻ con thời xưa được bố mẹ dạy kỹ năng sống rất tốt. 5, 6 tuổi là tự biết buộc dây giày, biết dọn mâm phụ bố mẹ, biết xới cơm, biết tự tắm rửa, tự đánh răng. Bố mẹ đi làm cả ngày, ở nhà tự chăm sóc bản thân, không mè nheo.
Trẻ con thời nay Iphone biết mở, nhưng đôi giày không biết buộc dây. Đi học lớp 1 mà cơm vẫn chưa tự xúc. Đọc vanh vách các kiểu tóc hợp mốt, nhưng tóc thậm chí còn không biết chải, biết buộc.
Trẻ con thời xưa được bố mẹ mua cho món quà gì thi coi như báu vật.
Trẻ con thời nay dư thừa vật chất, đồ chơi mới dùng được 3 bữa là vứt, đòi cái mới hơn.
Trẻ con thời xưa đến Tết mới có quần áo mới mặc. Quý lắm, ôm bộ quần áo đi ngủ, mặc mãi không chịu thay.
Trẻ con thời nay quần áo đẹp mặc quanh năm. Tết đến có mặc đồ mới hay cũ cũng chẳng quan trọng nữa.
Trẻ con thời xưa thiếu thốn, nhưng cuộc sống luôn đầy màu sắc và những niềm vui đi theo suốt cuộc đời.
Trẻ con thời nay năng động hơn, thông minh hơn, đẹp hơn, nhưng học hành cũng vất vả hơn, hiểu biết về giá trị cuộc sống cũng thấp hơn.
Ai nói thời xưa khổ hơn nào?