Trường tôi
Yêu thương tặng Chúc Động!
Tôi về đây khi ngôi trường đã trưởng thành.
Hàng cây đã xanh xanh…
Không biết bao nhiêu tuổi!
Bao lớp người đã lớn khôn!
Còn tôi thì đang tới...
Chúc Động đón tôi về trong một ngày mưa.
Con đường đến trường thật bình dị, nguyên sơ.
Đôi bờ sông Bùi - bên bồi, bên lở.
Hàng tre xanh đưa tôi về thuở nhỏ:
Bên cánh võng trưa hè, à… ơi… mẹ ru.
Tôi đến trường vào một ngày thu.
Lặng lẽ nhìn những con người xa lạ.
Chỉ mong ở nơi đây, bước chân mình không ngã.
Bởi cuộc đời này biết ai đục, ai trong!
Cho đến hôm nay, dưới trời thu mênh mông.
Ngôi trường của tôi đón chào 30 tuổi.
Chẳng biết từ bao giờ đã thân quen quá đỗi.
Tôi yêu tất thảy những con người,
Mặc ai đục, ai trong…
Chúc Động ơi! Ngôi trường yêu dấu của tôi!
Vẫn còn thiếu những tòa cao ốc lớn.
Vẫn còn thiếu những công trình hiện đại.
Những cô cậu học trò nghèo sáng sáng vẫn nhịn ăn.
Nhưng có hề chi!
Ta không thiếu những bàn tay.
Không thiếu những trái tim, và bao nhiêu khối óc.
Sẽ dựng xây, dù bao nhiêu khó nhọc.
Cho ngôi trường này…
bao nhiêu năm nữa …
Vẫn lớn lên!
Đến lúc ấy...
Chúng tôi sẽ không ai còn nhớ tuổi, nhớ tên.
Sẽ có người đi xa, sẽ có người về đất.
Nhưng tôi biết:
Có những cái tên sinh ra để không bao giờ mất.
Vì tên họ đã hòa vào tên Chúc Động thân yêu!
(Thơ Lê - Hà Nội, Mùa Thu 2017).